Bóng đá Ý

Bàn thắng để đời của Lee Sharpe vào lưới Barcelona: Tuyệt phẩm xứng đáng được vinh danh

Mỗi khi nhắc đến những đội hình Manchester United xuất sắc nhất dưới thời Sir Alex Ferguson, người ta thường nghĩ ngay đến hai thế hệ vàng vô địch Champions League 1999 và 2008. Thế nhưng, ít ai biết rằng, đội hình “Quỷ đỏ” mùa giải 1994 cũng xuất sắc không kém.

Tuy chưa thể hiện được nhiều ở đấu trường châu Âu, nhưng tại giải quốc nội, Man Utd khi đó là một thế lực thực sự. Họ vô địch Premier League đầu tiên trong lịch sử (mùa 1992/93), bảo vệ thành công chức vô địch ở mùa giải tiếp theo và chỉ chịu dừng bước trước Aston Villa trong trận chung kết League Cup. Paul Ince, cựu tiền vệ Man Utd, từng khẳng định đội hình năm đó có thể đánh bại thế hệ Treble 1999. Dù phát biểu này có thể gây tranh cãi, nhưng không thể phủ nhận một điều, đó là giai đoạn vô cùng đáng nhớ với người hâm mộ “Quỷ đỏ”.

Đó là mùa giải chứng kiến sự trưởng thành vượt bậc của Roy Keane, bản hợp đồng bom tấn của Man Utd hè năm 1993, là mùa giải bùng nổ của bộ đôi Eric Cantona (25 bàn) và Mark Hughes (22 bàn). Bên cạnh đó, “Quỷ đỏ” còn sở hữu trong đội hình 3 cầu thủ chạy cánh đều ghi trên 10 bàn thắng, bao gồm Ryan Giggs (17 bàn), Andrei Kanchelskis (10 bàn) và Lee Sharpe (11 bàn).

Trong số này, Giggs sau này trở thành huyền thoại của sân Old Trafford, Kanchelskis tỏa sáng rực rỡ ở mùa giải tiếp theo, còn Sharpe, do chấn thương và sự cạnh tranh gay gắt từ 2 người đồng đội kể trên, cũng như sự xuất hiện của David Beckham sau này, đành ngậm ngùi nhìn mùa giải 1993/94 trở thành đỉnh cao trong sự nghiệp ngắn ngủi của mình tại “Nhà hát của những giấc mơ”.

Siêu phẩm “bỏ quên” của Lee Sharpe

Sharpe có tổng cộng 41 lần ra sân trên mọi đấu trường cho Man Utd ở mùa giải 1993/94, trong đó có 33 trận đá chính. Anh ghi được 11 bàn thắng, bao gồm cú volley đẳng cấp vào lưới Everton. Thế nhưng, khi nhắc đến Sharpe, có lẽ bàn thắng đầu tiên mà người hâm mộ “Quỷ đỏ” nhớ đến là pha lập công vào lưới Barcelona ở mùa giải 1994/95.

Đó không phải là mùa giải thành công của Man Utd. Họ chỉ mang về 2 bản hợp đồng mới là David May và Graeme Tomlinson, để rồi kết thúc mùa giải mà không giành được bất kỳ danh hiệu nào. Thế nhưng, chính điều đó càng khiến siêu phẩm của Sharpe trở nên đáng nhớ hơn.

Sharpe dĩ nhiên không phải cầu thủ duy nhất ghi bàn theo cách này, nhưng bàn thắng của anh lại có một “ma lực” đặc biệt khiến người xem phải tua đi tua lại nhiều lần. Pha bóng ấy có tất cả: một hậu vệ đối phương băng vào truy cản trong vô vọng, một thủ môn đổ người cản phá trong bất lực, một Roy Keane mang áo số 9 tung ra đường chuyền dọn cỗ, và một Sharpe vừa chạy theo bóng vừa ngoái đầu nhìn bóng đi vào lưới trong sự vỡ òa của khán giả trên khán đài.

Pha dứt điểm của Sharpe cũng là đề tài gây tranh cãi. Nhiều người cho rằng đó là một cú đánh gót, nhưng số khác lại khẳng định đó đơn thuần chỉ là một cú sút bằng má ngoài. Dù được thực hiện theo cách nào, không thể phủ nhận đó là một siêu phẩm, một tuyệt tác mang đậm dấu ấn của Sharpe, một cầu thủ hào hoa, lãng tử và đầy cá tính.

Nốt trầm buồn trong sự nghiệp của “trai hư”

Bàn thắng gỡ hòa 2-2 ở phút 80 trong trận lượt đi trên sân Old Trafford cũng là pha lập công cuối cùng của Sharpe tại Champions League. Anh dính chấn thương và không thể góp mặt trong trận lượt về, chứng kiến Man Utd thảm bại 0-4 trên sân Nou Camp.

Mùa giải 1994/95, “Quỷ đỏ” để tuột mất chức vô địch Premier League vào tay Blackburn Rovers và phải xuống chơi ở UEFA Cup (cũ) – giải đấu mà Sharpe chỉ thi đấu đúng 1 mùa trước khi chuyển đến đầu quân cho Leeds United.

Dù không thể cùng Man Utd chinh phục thêm những đỉnh cao mới, nhưng những gì Sharpe để lại trong màu áo đỏ, đặc biệt là siêu phẩm vào lưới Barcelona, vẫn luôn được người hâm mộ trân trọng và nhớ mãi.

Related posts

Câu lạc bộ bóng đá SSC Napoli – Liệu đây có phải là đội bóng xuất sắc nhất Serie A?

Trang Flicker

Huyền thoại George Weah và dấu ấn ngắn ngủi tại Chelsea

Bóng đá và Tuyết trắng: Khi sân cỏ hóa thành vũ điệu băng giá